Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014




Review The  perks of being a wallflower
Bối cảnh là cuộc sống của học sinh trung học vào những năm 90 bình thường, trang phục bình thường và tất cả mọi thứ lại không bình thường. Đạo diễn kiêm tác giả Stephen Schbosky đã thể hiện lại chân thực cuộc sống, suy nghĩ và tâm lý của Charlie (Logan Lerman) cùng với hoàn cảnh đặc biệt của cậu. Bộ phim được rate đầu 8 ở imdb này để lại cho mình một ấn tượng sâu sắc từ cách diễn tả tâm lý nhân vật cho đến những câu chuyện thầm kín của họ được hé mở dần qua những cảnh quay flash back.
Đừng tưởng những người ít nói như Charlie là không vui tính nhé, cậu ấy luôn có một góc nhìn khách quan và trung lập. Một trong những điều mình ấn tượng về bộ phim này ngoài thể hiện tâm lý nhân vật ra thì đó là âm nhạc cùng với sự phóng khoáng của Sam (Emma Watson) và chân thật như Patrick (Ezra Miller). Charlie là người mới vào trung học. Khi cậu ấy không phải là đứa mọt sách nhất trường thì cũng không khi nào cậu ấy nổi tiếng. Nhút nhát, nội tâm, thông minh trước tuổi và cũng quá nhút nhát để giao tiếp, cậu ấy là người ngoài cuộc, bị kẹt giữa việc cố gắng sống cuộc đời của mình và cố gắng chạy thoát khỏi nó. Charlie đang cố gắng tìm đường đi theo cách của riêng mình để vượt qua những khía cạnhh hoàn toàn mới: thế giới của những cuộc hẹn đầu tiên và những cuộn băng; mâu thuẫn gia đình và những người bạn mới; tình dục, ma tuý và “The rocky horror picture show”. Khi tất cả chỉ cần là một bài hát hoàn hảo trên một chuyến đi hoàn hảo để cảm thấy bất tận. Nhưng Charlie không thể đứng ngoài mãi như vậy. The perks of being a wallflower vẽ dần từ hiện tại, tương lai cho đến quá khứ Charlie, mở dần một bí mật động trời mà chính cậu cũng chẳng hề nhận ra, và cho dù bí mật đó có đau lòng đến đâu, thì Charlie vẫn có những người yêu cậu và người cậu yêu giúp cậu ra vượt qua vực thẳm đó. Đứng trên rìa cuộc sống cần có một cái nhìn đặc biệt. Nhưng sẽ có thời điểm để nhìn có những gì từ một sàn khiêu vũ. Điều đáng ngưỡng mộ ở đây là từ truyện chuyển thể ra phim vẫn truyền tải phần lớn được hết nội tâm sâu sắc và những suy nghĩ thật thà của Charlie.
Ngay cả cách Logan Lerman đóng vai Charlie cũng thể hiện rõ sự nhút nhát, e dè, nội tâm ấy. Từ những lúc Charlie mím môi, liếm môi (hơi .. =)) ), cúi đầu xuống, gù lưng hay cả cách đi đứng, tất nhiên không tính đến lời thoại và suy nghĩ ra thì Charlie này thực sự gây ấn tượng với mình.
Ngoài Charlie (Logan Lerman) ra thì mình có ấn tượng sâu sắc với vai Patrick (Ezra Miller) thuộc thế giới thứ ba. Mở đầu phim chưa hề thể hiện Patrick gay, mà là sự hài hước của cậu ấy, đóng giả làm giáo viên cùng với chòm râu dê, rồi khi bị giáo viên bắt gặp thì là “Thầy có thể gọi em là Patrick, hoặc Không gì cả”, nghiễm nhiên Patrick bị dính cái tên Không gì cả suốt từ đầu năm học cho đến khi ra trường, khiến cho người xem không khỏi bật cười. Hay doạ dồ giáo viên “thầy mà đánh trượt em, thầy lại phải dạy em trong học kì tiếp theo” (mình mà thử nói thế này trên lớp mẹ mà bị gọi điện về chắc ăn đòn đủ -_-) và tạm biệt shop class với trò quái chiêu nhất quả đất. Không phải từ những nụ hôn đồng tính mà vai Patrick lại thể hiện sắc nét từ niềm vui, nỗi buồn và gần như tất cả các cung bậc cảm xúc khiến cho người xem đồng cảm với mình. Patrick và Sam là hai nhân vật zô lổ nhất mình từng thấy. Đầy tươi trẻ, phóng khoáng, sống hết mình cho dù họ có những bí mật đau lòng thế nào đi chăng nữa, điều đó được thể hiện từ tính cách thường nhật của hai nhân vật cho đến những cảnh quay nhảy múa ở prom (spoilllllllllll) mà họ gọi đó là living-room-routine (mình cũng muốn có ông anh hay đứa bạn thân nhảy nhót kẻ tung người hứng :’( ) cùng với bài nhạc nền Come on Eileeen khiến bạn chỉ muốn đứng lên và nhảy cùng họ. Sam và Patrick gào thét, nhảy múa, cười mỉm, khóc, kiểm soát và mất kiểm soát, cách diễn từ hình thể đến nội tâm nếu để ý kĩ, thì bạn hoàn toàn có thể bị ấn tượng mạnh và Sam và Patrick trở thành một trong những đội-anh-em mà mình thích nhất.
Có rất rất nhiều cảnh quay mình ưa thích đến nỗi chả nhẽ mình cứ print screen mấy phút một lần, nhưng cảnh mình thích nhất ngoài cảnh Sam và Patrick nhảy nhót trong prom thì đó là cảnh Charlie, Patrick và Sam trên một chiếc xe và Sam đứng lên thùng xe dang rộng tay đón gió và hú hét cùng với những ánh đèn vàng trong đường hầm chạy qua cho đến khi đi ra đường lớn với những đốm sáng từ những toà nhà cao ốc to lớn, Charlie cảm thấy bất tận.
The perks of being a wallflower là một câu chuyện gây ấn tượng sâu sắc của lứa tuổi đang trưởng thành sẽ khiến bạn trở về những ngày nông nổi và đắng cay được biết tới như sự trưởng thành.
“You see things, you keep quiet, you understand, you are a wallflower” – Patrick.



Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Review "Make it summer"


Mùa hè các bạn hay làm gì? Có bạn nào cũng giống Hải Anh - chỉ ước gì được trở về thời còn đang học mẫu giáo, tiểu học - để được tận hưởng trọn vẹn cả 3 tháng hè không? Nếu có thì các bạn rất nên xem bộ phim ngắn mà mình chuẩn bị giới thiệu với các bạn sau đây: "Make it summer" - một trong những dự án hoành tráng và thú vị nhất từ trước đến nay của các bạn trong Thăng Long Photography Club và Thăng Long Music Club

Trước khi đọc bài review của mình thì mình cũng có một vài lưu ý nho nhỏ với các bạn nhé:
  • "Make it summer"  là một dự án được thực hiện hoàn toàn bởi các bạn học sinh trường THPT Thăng Long, không có bất kì nhà tài trợ nào cũng như có các bậc tiền bối đi trước để hỗ trợ về chuyên môn nên mình hi vọng các bạn hãy xem "Make it summer" đơn giản là một dự án "vui là chính", chấp nhận những khiếm khuyết nho nhỏ trong phim và đón chờ các dự án tiếp theo  của các bạn ấy nhé ^^
  • Cũng vì lí do trên nên khi đọc review của mình, nếu các cậu có thấy mình hơi nhẹ nhàng, không đanh đá như bình thường thì cũng đừng nghĩ vì đây là tác phẩm của bạn bè mình mà mình bênh các bạn ấy nhé :))
Okay, bây giờ chúng mình cùng bắt đầu nhé ^^

Phim bắt đầu bằng những hình ảnh rất quen thuộc đối với tất cả chúng ta: vòm lá xanh rì lóng lánh trong nắng, cái cầu trượt con con của mấy bé thiếu nhi, bộ sưa tập lego hoành tráng khỏi phải biết của một tên con trai nào đó,... Và ở đấy, chúng ta tìm thấy một cậu bạn cùng với tâm sự rất đỗi "thân quen" của học sinh chúng mình mỗi dịp hè về: "Hè, lại là những chuỗi ngày buồn tẻ. Tôi thức dậy, đã là lúc quá trưa. Những ngày này, cuộc sống của tôi cứ dập khuôn như một cái máy." Dù có chút than phiền về mùa hè của mình nhưng bạn ấy vẫn biết mình còn may mắn chán khi chưa phải đối mặt với cả đống sách vở, đề thi chất cao như núi giống như bà chị mình - một sĩ tử chuẩn bị "hò hẹn" với kì thi đại học. Hàng ngày, nhiệm vụ duy nhất mà cậu bạn nam chính của chúng ta phải làm là chở chị mình đi học.  Một ngày bình thường như bao nhiêu ngày khác, khi đang đứng trước cổng trường đợi chị mình, cậu ấy nhận được một tờ poster có màu sắc khá thú vị, giống như một phản ứng tự nhiên, bạn ấy gấp nó lại và nhét vào túi quần mà không biết rằng chính tờ poster ấy sẽ thay đổi mùa hè của mình như thế nào...



Tờ poster kì lạ
Mình chỉ tiết lộ có thế thôi, phần còn lại các cậu phải tự xem và khám phá nhé :v Bây giờ thì cùng đến với một vài điểm cộng của phim mà mình rất thích nha.
Điều đầu tiên mình rất thích ở "Make it summer" là phần ý tưởng của các bạn ấy. Khi nghĩ về mùa hè, mình chưa bao giờ nghĩ đến ý tưởng làm một điều gì đó liên quan đến việc "trở về tuổi thơ" cả, cho dù bản thân mình cũng đã rất nhiều lần chỉ ước giá như đang học mẫu giáo để không phải đi học từ đầu tháng 7 :v Việc sử dụng chi tiết "chuyến tàu tuổi thơ" cũng khá là thú vị, cho dù nó đã quen thuộc đối với chúng mình rồi nhưng cá nhân mình lại rất thích vì trong phim các bạn ấy sử dụng các diễn viên nhí siêu đáng yêu, siêu tự nhiên như thể là hoàn toàn không có kịch bản nào cả mà những khung hình ấy chính là giấc mơ tuổi thơ ngọt ngào cả đoàn làm phim vậy. Cuối cùng là một chi tiết nhỏ và đơn giản thôi, mình nghĩ các bạn sẽ nói là chả có gì đặc biệt cả tại sao mình lại thích chi tiết ấy được nhưng mình là như thế - mình thích những thứ be bé mà ít người để ý: chi tiết bức thư được viết tay rồi gấp thành máy bay giấy. Ở cái thời đại mà có chuyện gì người ta cũng đăng hết lên mạng xã hội như thế này thì những bức thư tay đang dần dần trở thành báu vật cần được bảo tồn, còn nữa, mình không biết tuổi thơ của các bạn có thế không chứ hồi mình còn bé mình rất thích viết thư tay cho dù chữ mình thì đã "rồng bay phượng múa" từ bé. Mình viết đủ mọi loại thư với ti tỉ mục đích khác nhau luôn: nào là viết cho bố mẹ ông bà để "tỏ tình" này, viết cho báo Nhi đồng để tham gia chơi trò chơi có thưởng,... nữa cơ :3 Cũng có lẽ vì mình đã viết rất nhiều từ bé mà bây giờ mình mới có đủ khả năng viết nhiều, viết dài như thế trong các bài kiểm tra văn cũng như đủ khả năng để "cày cuốc" ra The weirdos.



Lá thư tay được viết rất cẩn thận
Suýt thì quên mất, còn đoạn kết phim mình cũng rất thích nữa. Kết thúc phim là một vài hình ảnh của đoàn làm phim được đóng thành một quyển sổ nhỏ và các bạn ấy cho "chạy" từng trang sổ giống như cách chúng mình vẫn hay chơi làm phim hoạt hình bằng sổ ý. Lần đầu tiên mình thấy cách "chạy sổ" này được sử dụng trong phim ngắn là trong "Tớ thích cậu thật đấy" (phim có anh Bê Trần và chị Hoàng Yến Chibi ý) và thực sự mình rất thích ý tưởng này, vậy nên khi được thấy lại nó một lần nữa mình đã khá ấn tượng. 


Không chỉ có ý tưởng, phần âm nhạc trong "Make it summer" cũng rất thú vị. Cách các bạn ấy sử dụng từng đoạn nhạc trong phim hòa quyện với nội dung phim một cách rất thú vị, đặc biệt là ca khúc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - ca khúc chủ đề của cả phim. Thăng Long Music Club hát bài này hay đến nỗi lần đầu tiên nghe mình đã băn khoăn không biết ca sĩ nào hát mà giọng lạ lại hay đến thế. Nếu chưa từng nghe bao giờ thì mình khuyên thật lòng là nên nghe thử ít nhất một lần các bạn nhé. Ngoài "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" thì còn có "What time is it" - nhạc phim High school musical 2 - phiên bản TLMC nữa. Chẳng phải tuổi thơ chúng mình là High school musical hay sao? :3 (ít ra là với hội con gái ^^)

Ngoài những điểm trên thì mình cũng thích nhiều điểm khác nữa ở "Make it summer" nhưng mình thấy bài review mà chi tiết quá lại không hay, tốt nhất chỉ nên gợi lên một chút rồi để cho các bạn tự cảm nhận phải không? Vậy hãy cùng xem và cảm nhận với mình nhé: https://www.youtube.com/watch?v=oEjm801qwmg&feature=youtu.be

Một vài hình ảnh mình nhặt được của đoàn làm phim




















“Mùa hè không nhàm chán như chúng ta từng nghĩ, chỉ là cách chúng ta cảm nhân nó ra sao và tận hưởng nó thế nào mà thôi.”
 

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

The last day of summer (keep reading for my photos)

By: Hải Anh 


Thực ra đã qua ngày cuối cùng của mùa hè được 1 tuần rồi nhưng vì một vài vấn đề nho nhỏ mà đến hôm nay mình mới có thể đăng bài viết đầu tiên của The weirdos được. Hi vọng các cậu không cảm thấy chúng mình quá xàm và tiếp tục đón đọc blog của chúng mình nha ^^

Ngày cuối cùng của mùa hè vừa qua thực sự là một trong những ngày hè ý nghĩa nhất đối với mình. Các bạn biết đấy, học sinh chúng mình khi đi học ai cũng muốn nghỉ hè kinh khủng rồi đến lúc nghỉ hè thì lại thấy buồn chán cũng kinh khủng không kém vì chẳng có việc gì để làm cả. Và để kết thúc những ngày hè nhạt nhẽo ấy lớp mình đã quyết định tham gia một chuyến từ thiện do bác Yến - mẹ bạn Tun Nguyễn - và bà Tim, một người bạn của bác tổ chức. Để chuẩn bị cho chuyến đi này chúng mình đã bắt đầu gom góp sách vở, quần áo cũ và một khoản tiền nhỏ nhỏ từ vài ngày trước. Công việc ấy thực sự không hề đơn giản chút nào trong  một khoảng thời gian ngắn như thế nhưng cùng với giúp đỡ hết sức nhiệt tình của bạn bè bà con gần xa chúng mình đã hoàn thành với một thành tích nho nhỏ là 34 thùng sách vở và quần áo được đóng gói gọn gàng. Thực sự lúc đóng đồ xong chúng mình chỉ nghĩ đơn giản: "Từng ấy đồ là nhiều rồi". Nhưng ngày lên đường chúng mình mới biết chúng mình đã sai nhiều và khá hối hận vì đãng lẽ nên mở đợt quyên góp lâu hơn.

Đúng 6h sáng ngày 1/7/2014 mình có mặt ở nhà bạn sếp trưởng - An Khanh  - đầu trò mọi việc của lớp :)) Sau đó chúng mình nhanh chóng sếp mọi đồ đạc lên xe để khởi hành càng sớm càng tốt (thực ra mình được ưu ái không phải bê đồ trong suốt chuyến đi vì được giao cho chân phó nháy và có một sự thật hơi buồn là chân mình ngắn quá chúng nó thương tình) :v Hơn 1 tháng hè không gặp nhau lên xe đáng lẽ phải buôn dưa lê rất khỏe nhưng mình và đứa bên cạnh vì cả hè toàn ăn ngủ theo lịch Brazil nên được một lúc là dựa vào nhau ngủ như chưa bao giờ được ngủ :))

Cuối cùng sau vài tiếng ngủ bù trên đường thì chúng mình cũng đặt chân đến thiền viện An Tâm, Vĩnh Phúc.


Đường vào thiền viện An Tâm


Một góc thiền viện đang được xây dựng
Tại đây chúng mình được gặp một số các em, các bạn học sinh nghèo học giỏi của các huyện trong vùng. Tuy thiếu thốn đủ điều mà các bạn học rất giỏi, thậm chí nhiều bạn còn được giải học sinh giỏi các cấp - điều mà chúng mình, dù không hề thiếu thốn điều gì cũng chưa đạt được. Với sự giúp đỡ của các sư thầy, chúng mình lần lượt trao tặng các em những món quà tuy nhỏ. Đối với chúng mình từng ấy sách vở, bánh kẹo là không có gì nhiều nhưng đối với các em thì những món quà của chúng mình quý giá vô cùng.



Lớp mình đang bê đồ đạc vào thiền viện

Một góc nhỏ của số sách chúng mình mang đến



Các em đang đợi đến giờ giao lưu cùng lớp mình
Trước khi trao sách và bánh kẹo cho các em thì chúng mình đã cùng nhau có một cuộc trò chuyện nho nhỏ khá là vui và thú vị. Tuy lúc đầu các em khá là rụt rè và ít nói nhưng càng về sau thì các em lại càng thoải mái chia sẻ với chúng mình nhiều chuyện hơn. Và thực sự chúng mình đã phải suy nghĩ rất nhiều về bản thân mình, về những cơ hội, điều kiện đầy đủ mà chúng mình có.








"Bà  mẹ trẻ" của chúng mình 

Vì thời gian không cho phép nên chúng mình chưa thể phân loại quần áo ủng hộ cho cẩn thận được và thật may mắn làm sao khi nhận được sự giúp đỡ của các cô giáo cũng có mặt trong ngày hôm đấy, các cô đã thay mặt các em nhận số quần áo của chúng mình và giúp chúng mình phân loại rồi tặng cho các em sau. Cô bảo các đối với các em nhỏ ở đây, quần áo quý vô cùng, có những em cả mùa đông chỉ có một cái áo rét, lại có cả hai anh em học sinh của cô, cả mùa lạnh chỉ có chung một cái quần, thế là khi một trong hai em chẳng may bị tiêu chảy thì cô phải để em đó ở nhà để giặt cho quần khô rồi mới đi học được... Thực sự chúng tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện cảm động về những hoàn cảnh khó khăn khắp nơi, nhưng có lẽ những câu chuyện ngày hôm đấy là chân thật nhất, chỉ khi mắt thấy tai nghe chúng tôi mới biết chúng tôi đã may mắn như thế nào.

Tiếp theo, buổi chiều hôm ấy, chúng tôi lên đường rời thiền viện An Tâm với một lời hứa sẽ trở lại với các em, các sư cô vào một ngày không xa và tới thiền viện Trúc Lâm. Tại đây, chúng mình được tận mắt chứng kiến các bạn và các em đang tham gia khóa tu mùa hè của chùa. Có thể các bạn không tin, nhưng các khóa tu hè ở chùa không phải lúc nào cũng là nơi mà tất cả mọi người phải hành động hay nói chuyện quá nghiêm túc. Sự thật là chúng mình đã có rất nhiều niềm vui khi chơi trò chơi cùng các em nhỏ ở đây - toàn những trò chơi, bài hát mà chúng mình chưa từng nghe qua bao giờ - và thực sự thấy thích khi được làm một phần trong tập thể tại nơi đây.

Tuy luyến tiếc vô cùng, nhưng cuộc vui nào rồi cũng phải kết thúc. Chúng mình chào tạm biệt các bạn, các em, các anh chị tình nguyện viên và các sư thầy ở thiền viện Trúc Lâm rồi ra về. Hẹn gặp lại mọi người trong một ngày gần nhất, biết đâu đấy lại là ngày bọn em lên tham gia làm tình nguyện viên của các khóa tu mùa hè?


Đây là một số hình ảnh còn lại mà mình chụp được trong chuyến đi. Hi vọng các bạn sẽ thích và tiếp tục đón đọc các post tiếp theo của The weirdos nhé :* Chắc chắn sẽ có rất nhiều điều thú vị và hơi hơi dị đang đón chờ các cậu đấy :* Và nếu có thể, hãy comment ở dưới bài viết này hoặc liên lạc trực tiếp với chúng mình để nói cho chúng mình biết các bạn muốn mình viết về đề tài gì nhé. Love yaaa :*













Link ảnh chất lượng cao ở đấy nhé:https://www.flickr.com/photos/125974989@N02/
Dùng lại ảnh của mình thì nhớ ghi tên tác giả đầy đủ nhé yêu các cậu :))